Quá lâu rồi không thấy màu vàng rực rỡ của hoa mai, tôi vẫn cứ ngỡ rằng tôi đã quên những ngày tháng cũ.
Ngày 21 tháng ba hàng năm là ngày chính thức đón xuân về bên này. Những đóa hoa tuyết trắng muốt, vừa tinh khiết, vừa lạnh như băng bắt đầu hé nở. Sau đó, lần lượt các loại hoa bắt đầu nghiêng mình khoe sắc. Tôi bắt đầu có thêm chút năng lượng hơn.
Làm vườn và trồng một vài giống rau củ nhiệt đới là công việc tôi trông đợi khi xuân sang. Tuy đã sang xuân, nhưng cái lạnh vẫn lang thang rong chơi chưa chịu trở về với mẹ mùa đông. Cái se lạnh, cộng một chút hanh nắng làm tôi nhớ
Việt Nam quay quắt, mặc dù năm năm trước khi tôi về nơi đó thì ” cảnh đã hết cũ và người cũng không còn xưa “.
Trước đây có một người từng nói với tôi là người ở laị sẽ không nhớ nhiều như người ra đi. Tôi không tin. Tôi từng nghĩ, người chờ đợi sẽ cô đơn hơn chứ! Nhưng người ấy đúng. Tôi nhớ rất nhiều. Nhớ day dứt những kỷ niệm củ. Tôi đã trở về với những nồng nàn.
Nhưng… đối diện với sự thay đổi quá xa lạ, tôi thấy mình chơi vơi. Chẳng trách. Thời gian mà. Tôi thay , người ta thay đổi và cảnh cũ cũng phai tàn. Đã hiểu vì sau nhiều người ít trở về chốn xưa, có lẽ họ muốn những kỷ ức đẹp sẽ mãi vĩnh cữu đẹp trong nỗi nhớ.
Tôi phải ra khép cánh cửa mà con mình vừa quên đóng lại. Gió lạnh về. Xuân đến chưa nhỉ!